Triệu phú đồ ăn/お菓子持ち

Hình như trên mặt mình có dính gì hay sao ấy nhỉ, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh nhìn kì lạ từ người đi đường.
K phải, đã mấy lần kiểm tra qua camera điện thoại, tuy không đến nỗi đẹp trai cơ mà k có điểm gì đến mức biến thái.
Tháo cái tai nghe, mình mới biết là do âm thanh phát ra theo mỗi nhịp mình bước từ cái balo đang mang.
À nhớ ra rồi, một núi bánh kẹo trong đấy.
Tiếng bao bì cọ sát vào nhau cùng với cái lục lạc mình treo ở cái thẻ tàu tạo nên một thứ âm thanh rất buồn cười.
Hồi trưa lúc giải lao, mình có mua một hộp bánh lên và chia cho mọi người cùng ăn, và…
thật bất ngờ đc nhận lại một núi như bây giờ, đủ hình thức chủng loại, kích cỡ.
Chứng kiến cảnh tượng đấy, một chị y tá đã thân thiện tặng mình một câu 「わらしべ長者だ」.
Chính xác đấy chứ nhỉ, ngày mai, ngày kia cứ đà này mình thành triệu phú mất.
Tiếp tục bước đi với cái âm thanh có phần biến thái, như thể cho cả thể giới biết 「Tớ là Triệu phú bánh kẹo đấy」
あれ、なんか見られている…自分の顔に何かついているのかなあ、なぜ周りの人の見方は不自然なのか。
違う、何回も携帯のカメラで確認した、かっこよくないけど、変態のような顔でもない。
聞いていた音楽のイヤホンを外してみた、自分で持っているカバンの中から出ている音が原因だと知った。
思い出した、カバンの中にお菓子がいっぱいあるんだ。
「ガサガサガサ、チリンチリンチリン」お菓子とパスケースについているスイカのベルの音が歩くたびにおかしな音を出してしまう。
昼の休憩に私がみんなに配ったお菓子、そのお返しにもらった分はすごくいっぱいになった。
色々な種類、サイズ、色、食べ切れなくてカバンに入れた。
そんな様子を見ていた優しい看護師のお姉さんは私に「わらしべ長者だ」と言ってくれた。
確かに、明日、明後日続けると長者になってしまうかも。
「僕はお菓子持ちだよ」と伝えていたような変な音と歩きつづけている。
昭和大学附属烏山病院+看護助手